Thật ra nhà bà ngoại Tân Nhã, ở vùng núi lớn Hà Bắc bảo định, khi chúng tôi đi đến trong thôn, sắc trời đã không còn sớm, quả nhiên theo như lời Tân Nhã, cũng sắp lăn lộn được một ngày.

Đây là một bà lão dáng người khô gầy, mũi ưng, mắt gục xuống, bộ mặt có chút âm trầm, giống như cả ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, cho người ta một loại cảm giác không quá thoải mái. Nhưng mà sau khi thấy Tân Nhã, lại thật sự rất là cao hứng, tiếp đón chúng tôi rất nhiệt tình, còn lải nhải nói, mấy năm nay bà ấy chỉ ở có một mình, từ khi cậu Tân Nhã đi vào trong thành phố, quanh năm suốt tháng cũng không trở lại một lần, khó được một lần Tân Nhã trở về thăm bà ấy.

Nói chuyện, bà ngoại còn cười tủm tỉm một cái mà xem tôi, nhìn tới mức trong lòng tôi mát lạnh, âm thầm nghĩ, sao bà ấy không nhìn chằm chằm Tiểu Bạch chứ?

Người ta đều nói tuổi già thành tinh, quả nhiên không giả mà.

Khoảng cách ăn tết, còn có mấy ngày, vốn dĩ bà ngoại cũng không chuẩn bị cái gì, nhưng mà chúng tôi đột nhiên đến, làm cho bà cũng có chút trở tay không kịp, trong ngoài cho chúng tôi chuẩn bị phòng, lại thu xếp muốn làm hàng tết, nhưng mà đâu có cần bà phải ra tay, ở trên đường chúng tôi tới, cũng đã mua rất nhiều đồ vật, cũng đủ để qua một cái tết phong phú náo nhiệt.

Nhà bà ngoại, kỳ thật chính là một nhà tranh cổ xưa, hai cái phòng, trung gian là phòng bếp, hơn nữa lâu năm thiếu tu sửa, nửa bên đã có hơi chút sụp đổ, dùng một cành cây to chống đỡ, vào phòng, một luồng mùi mốc, đó là một loại hương vị rất khó hình dung, hơn nữa trong phòng cũng không có ánh sáng, mà không khí cũng không được lưu thông, ở chỗ này lâu, có cảm giác rất là khó chịu.

Nhưng mà các đồ dùng còn tính là sạch sẽ, kỳ thật trước khi chúng tôi tới cũng đã có chuẩn bị tâm lý, một cái bà lão ở nông thôn, đều 70 hơn tuổi, chính mình sinh hoạt, còn có thể làm được gì nhiều?

Lập tức chúng tôi bắt đầu giúp đỡ tổng vệ sinh, hơn nữa mở ra cửa sổ, làm mùi mốc bay đi bớt, ước chừng dùng hơn một giờ, mới thu thập xong căn nhà này.

Kế tiếp, chúng tôi bắt đầu ở lại nhà bà ngoại, nơi này vị trí hẻo lánh, dân phong thuần phác, nghe nói Tân Nhã trở lại, mọi người sôi nổi tới xem, cái này làm cho chúng tôi cảm giác rất là thân thiết.

Cứ như vậy qua ba ngày, mắt thấy tới gần cửa ải cuối năm còn có một ngày, hôm nay Tiểu Bạch tiêu chảy chạy tới nhà xí, qua thật lâu mới trở về, tôi oán trách có phải cậu ta rớt hầm cầu rồi hay không, cậu ta lại thần bí nói với tôi, lúc nãy cậu ta thấy cái này vui lắm.

Tôi hỏi cậu ta nhìn thấy gì, cậu ta nói, vừa rồi lúc đang ngồi trong nhà xí, từ tấm ván gỗ khe hở thấy một người ăn mặc áo đen, mặt mũi hung tợn, đi về phía trước, nhất thời cậu ta nổi tính tò mò, lặng lẽ đi theo phía sau người nọ đi về phía trước, kết quả vậy mà đi ra hai con phố, người nọ tới cửa một hộ nhà, chợt lóe đã không thấy tăm hơi.

Tôi nghe xong có chút không tin, ban ngày ban mặt, còn mặt mũi hung tợn, rõ ràng không phải quỷ chính là yêu quái, tôi cười mắng.

- Tiểu tử cậu có phải ăn nhiều kéo bụng hay không, cho nên phải ngồi lâu một chút, nói thật nha Tết nhất đến nơi rồi, đừng nói hươu nói vượn.

Tiểu Bạch vội la lên.

- Thật đấy, em có lừa gạt ai, cũng không thể lừa gạt anh, thật sự em thấy nó mà, hơn nữa đồ vật kia bay cũng nhanh, thật vất vả em mới đuổi kịp, anh họ, anh nói thử coi, cái thứ kia là cái gì vậy?

Cậu ta nói có cái mũi có mắt, tôi có hơi tin, nghi hoặc nghĩ nghĩ, mặt mũi hung tợn, bay nhanh, tới cửa một nhà đã không thấy tăm hơi……

Mẹ nó, không phải là câu hồn khóa mệnh Vô Thường quỷ chứ?

Tết nhất, nhà ai sẽ xui xẻo như vậy?

Hai chúng tôi đang buồn bực, bỗng nhiên từ phương xa truyền đến một mảnh ồn ào, không biết là xảy ra chuyện gì, đôi mắt Tiểu Bạch sáng ngời, chỉ vào phương hướng đó kêu lên.

- Đúng vậy, vừa rồi em đi tới bên đó đó.

Xem ra là thật sự xảy ra chuyện, tôi bệnh cũ phát tác, đứng dậy muốn chạy về hướng bên đó, lúc này phía sau bỗng nhiên truyền giọng Tân Nhã.

- Người ta sinh em bé, các người chạy tới đó làm gì?

Một câu này khiến cho tôi cùng Tiểu Bạch dừng bước, hai mặt nhìn nhau cho nhau một cái liếc nhau, lại nhìn Tân Nhã, vẻ mặt xấu hổ. Tôi còn tưởng rằng là nháo quỷ, không nghĩ tới là sinh hài tử, việc này, hai chúng tôi trẻ ranh to xác chạy tới đó hóng hớt làm gì?

Nhưng Tiểu Bạch buồn bực nói.

- Chị Tân Nhã, làm sao chị biết người ta sinh em bé chứ, em còn không nghe thấy tiếng sinh em bé mà.

Tôi chụp cho cậu ta một cái vào đầu, mắng.

- Lại nói hươu nói vượn, chẳng lẽ cậu nghe qua tiếng sinh em bé hay sao.

Tiểu Bạch co rụt đầu, cười nói.

- Trong TV nghe qua, lang khóc quỷ kêu á.

Sắc mặt Tân Nhã có chút khó coi, lại chỉ lắc lắc đầu nói.

- Hai người các ngươi đừng động, vào nhà giúp bà ngoại làm việc đi.

Tuy rằng trong lòng tôi buồn bực, nhưng mà vẫn nghe lời cô ấy nói, đối với vấn đề cô ấy có thể biết được đó là sinh hài tử, tôi một chút đều không kỳ quái, nói thật, nếu như Tân Nhã biết ngay sau đó tôi đi đường sẽ giẫm phải cứt chó, tôi đều không kỳ quái.

Nhưng mà chúng tôi mới vừa đi vào nhà không lâu, bên ngoài có một bà thím hơn bốn mươi tuổi hoang mang rối loạn chạy vào, vào cửa liền kêu: “Lâm a bà Lâm a bà, con dâu nhà tôi muốn sinh, phiền toái bà đi tới xem một chút đi.

Thật đúng là sinh hài tử, bà ngoại Tân Nhã, cũng chính là Lâm a bà trong miệng phụ nữ kia, đang chậm rì rì làm vằn thắn, ngẩng đầu nhìn nhìn người phụ nữ kia, nói.

- Không phải còn hơn mười ngày sao, sao nhanh như vậy?

Người phụ nữ vội la lên.

- Ai biết chứ, đột nhiên muốn sinh, một chút dấu hiệu đều không có, trong nhà sắp rối chết rồi, cái này không, để tôi chạy nhanh tới thỉnh ngài qua đó...

Lâm a bà lại liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, lại tiếp tục cúi đầu làm vằn thắn, nói.

- Hiện tại cũng phát đạt rồi, chạy nhanh tìm xe đưa bệnh viện đi, tôi già rồi, không còn dùng được.

Người phụ nữ dậm chân nói.

- Ai nha a bà, bà phải cứu mạng đi, không nói gạt bà, đã không còn kịp rồi, đầu nó cũng đã ra tới rồi, chính là, chính là lại đi trở về, tới tới lui lui rất nhiều lần, con dâu nhà tôi sắp trụ không được rồi.

Lâm a bà lại vẫn không ngẩng đầu, chúng tôi đều có chút sốt ruột, Tân Nhã ở bên cạnh nhìn trộm Lâm a bà, thấp thấp kêu một tiếng.

- Bà ngoại, nếu không…

Lúc này, Lâm a bà mới buông xuống việc trong tay, thở dài, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua phụ nữ kia, nói.

- Lần trước, chuyện tôi và nhà các người nói, đều làm tốt rồi sao?

Sắc mặt người phụ nữ kia có hơi xấu hổ, nói.

- Cái này, thật ra tôi cũng có nói với con dâu rồi, nhưng mà bọn nó đều là người trẻ tuổi, khả năng cũng đã quên, tôi cũng không chú ý…

Lâm a bà mấp máy miệng, nhưng không nói cái gì, chậm rãi lắc lắc đầu, lại thở dài, chậm rì rì đi đến ven tường, tháo xuống một cái bọc vải đỏ, cất ở trong ngực, ra bên ngoài vung tay nói.

- Nếu các ngươi không chê tôi lão thái bà, tôi đây sẽ đi xem, nhưng mà, những chuyện tiếp theo các người phải nghe theo tôi.

Phụ nữ vội không ngừng gật đầu.

- Đúng đúng, chúng tôi tiểu bối không hiểu chuyện, a bà người ngàn vạn đừng để trong lòng.

Trong lúc nói chuyện, Lâm a bà cùng phụ nữ kia đi ra ngoài, Tân Nhã cùng hai người tôi liếc mắt nhìn nhau thử, cô ấy kêu một tiếng.

- Tôi cũng đi xem.

Cô ấy nói xong thì vọt theo đằng sau.

Tiểu Bạch xoa xoa cái mũi, học Tân Nhã miệng lưỡi cũng kêu một tiếng.

- Tôi cũng đi xem.

Nói xong cậu ta cũng co cẳng chạy, tôi gãi gãi đầu, thấy người phụ nữ đã hoảng sợ, nhưng cũng không quản Tiểu Bạch, trong lòng nghĩ nghĩ, sinh hài tử cũng có cấm kỵ, nếu hiện tại tình huống khẩn cấp, tôi đây cũng đi xem được, cùng lắm thì không vào cửa…

Chúng tôi thi nhau chạy ra bên ngoài, thôn này không lớn, tuy nói cách hai con phố, thực tế cũng chính là ba phút liền đi tới, sau khi tới gia đình kia, quả thật nghe trong phòng truyền đến tiếng nữ nhân kêu la ầm ĩ, nghe có vẻ rất thống khổ, Tiểu Bạch vui vẻ, lặng lẽ nói với tôi.

- Anh họ, như thế nào, em đã nói lang khóc quỷ gào mà?

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta một cái, ý bảo cậu ta đừng nói chuyện lung tung, chỉ thấy Lâm a bà đi đến trước nhà ở, lại không trực tiếp vào nhà, mà là đứng ở cửa nhìn nhìn, bỗng nhiên chỉ vào ngạch cửa nói.

- Một người tới, chém cái ngạch cửa này đi.

Người nhà kia nghe xong lời này, đều ngốc, tôi cũng có chút không hiểu, nơi này sinh hài tử sinh không ra, chém ngạch cửa làm gì?

Lâm a bà nói một câu nhưng không ai động, sắc mặt liền trầm xuống, người nhà kia vội vàng đi tìm rìu lại đây, lách cách lang cang bắt đầu chém ngạch cửa.

Tôi cùng Tiểu Bạch tự nhiên là đứng ở bên ngoài, ai cũng không tiến vào, chỉ có Tân Nhã cùng Lâm a bà cùng nhau đi vào, Lâm a bà ngẩng đầu lại nhìn xem khắp nơi, vươn tay tới bấm đốt ngón tay một phen, bỗng nhiên chỉ vào một phương hướng nói.

- Lần trước nói các người đừng lộn xộn, các người không nghe, có phải lần này lại bắt đầu đóng đinh ở đâu đúng không?

Người phụ nữ kia vẻ mặt đau khổ nói.

- Tháng trước làm cái tủ treo tường, có ghim chút ít đinh.

Lâm a bà hừ lạnh nói.

- Mau chóng rút cái đinh ra, các ngươi đây là xúc phạm thai sát, có biết hay không?

Bà ta vừa nói thế, lập tức có người đi dỡ cái ngăn tủ xuống, lúc này vì thuận lợi sinh hạ hài tử, đừng nói hủy đi ngăn tủ, phỏng chừng hủy đi phòng ở cũng chưa tính là cái gì.

Kế tiếp, Lâm a bà bỗng nhiên cầm lấy cái chổi ở góc nhà, rồi cùng Tân Nhã cùng nhau đi vào phòng, lập tức tôi không nhìn thấy những gì xảy ra sau đó nữa, một lát sau, nghe bên trong truyền đến thanh âm của Lâm a bà.

- Thỉnh thai thần tránh lui, phù hộ mẫu tử bình an.

Bà ấy liên tiếp nói ba lần rồi ngừng lại, sau đó bên trong là một trận âm thanh lung tung rối loạn, lại qua một lát, bỗng nhiên truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Tôi thầm nhẹ nhàng thở ra, hình như cũng theo chuyện này mà vui lên, Lâm a bà thật đúng là có bản lĩnh, thành thạo có thể giải quyết được hết.

Ai ngờ đúng lúc này, người phụ nữ kia lại kinh hô.

- Ông trời ơi, đứa nhỏ này…… Như thế nào sinh miệng đầy hàm răng…

 

0.77443 sec| 2433.883 kb